Tuy nhiên, có thể xảy ra là, đứa trẻ chỉ to lên về thể xác nhưng vẫn còn là trẻ nhỏ về tinh thần. Nó có thể bắt đầu yêu ai đó và rồi kêu khóc theo cùng cách đã kêu khóc vì mất đồ chơi. Nó sẽ hoàn toàn quên mất rằng có thời nó đã kêu khóc nhiều vì đồ chơi của mình nhưng nó đã bỏ lại đồ chơi đằng sau, chưa bao giờ nhớ lại lần nữa. Nó đã quên tất cả.
Nhưng nếu đứa trẻ trưởng thành ở bên trong, không chỉ thể chất mà cả tâm lí, nó sẽ quên đồ chơi nhưng sự nuôi dưỡng mà nó đã nhận được từ tất cả những đồ chơi sẽ làm giàu thế giới nội tâm của nó. Tình yêu của nó sẽ tăng trưởng thành sự thành tâm và một ngày nào đó vươn tới điều thiêng liêng. Nó sẽ quên những người yêu, những đồ chơi của tuổi niên thiếu và tuổi trưởng thành mà đã giúp nó đạt tới trạng thái thiêng liêng – dầu vậy, đóng góp của những kinh nghiệm này sẽ có đó trong thành tâm của nó, trong sự thiêng liêng của nó.
Ngay cả sự thành tâm cũng không được hoàn thành chừng nào bản thân người thành tâm còn chưa trở thành điều thiêng liêng. Một ngày nào đó, đồ chơi cuối cùng, điều thiêng liêng, cũng sẽ bị bỏ lại. Chỉ thế, thì tình yêu, cái còn lại đằng sau tất cả những kinh nghiệm của người đó, sẽ còn lại.
Tất cả đồ chơi sẽ phải bỏ lại, nhưng điều mà đồ chơi đã giúp người đó kinh nghiệm sẽ còn lại. Tất cả mọi hình dạng sẽ biến mất, nhưng tình yêu vô hình lớn lên dần dần. Yêu cứ tích luỹ, và một ngày sẽ tới, thành tâm trở thành tình yêu thuần khiết; ngay cả người yêu cũng sẽ biến mất.
Vào ngày đó, người sùng kính đã trở thành điều thiêng liêng.
Trích Osho – “Love, Freedom and Aloneness”.